Bối cảnh Nạn_đói_Bắc_Triều_Tiên

Nạn đói lớn được biết đến ở Bắc Triều Tiên bằng cụm từ chính thức được ủy quyền konanŭi haenggun (Hành quân gian khổ). Đó là một trong những sự kiện trung tâm trong lịch sử Bắc Triều Tiên, và nó buộc chế độ và người dân phải thay đổi theo những cách cơ bản và không lường trước được[10]. Hầu hết người Bắc Triều Tiên đã trải qua sự thiếu hụt dinh dưỡng từ lâu trước giữa những năm 1990. Đất nước này đã từng được nuôi dưỡng với một hệ thống kinh tế kế hoạch tập trung sản xuất lương thực quá mức, từ lâu đã đạt đến giới hạn về năng lực sản xuất và không thể đáp ứng hiệu quả với những cú sốc ngoại sinh[10].

Địa hình của Triều Tiên vốn không thuận lợi để tự phát triển nông nghiệp. Chỉ có khoảng 20% ​​địa hình nhiều đồi núi của Bắc Triều Tiên là đất có thể trồng trọt. Phần lớn đất đai luôn có sương giá trong sáu tháng, chỉ cho phép một vụ mùa mỗi năm. Đất nước này chưa bao giờ tự túc về thực phẩm và nhiều chuyên gia cho rằng điều đó hoàn toàn không thực tế[11]. Do địa hình của Bắc Triều Tiên, nông nghiệp chủ yếu tập trung ở vùng đồng bằng của bốn tỉnh ven biển phía tây. Điều này cho phép một mùa sinh trưởng dài hơn, đất san bằng, lượng mưa đáng kể và đất được tưới tiêu tốt cho phép canh tác cây trồng cao. Cùng với các tỉnh ven biển phía tây, vùng đất màu mỡ cũng chạy qua các tỉnh ven biển phía đông. Tuy nhiên, các tỉnh nội địa như ChagangRyanggang lại có quá nhiều đồi núi và mùa đông lạnh giá, do đó không thể cung cấp đủ lượng mưa để hỗ trợ canh tác.

Vào những năm 1980, Liên Xô đã bắt tay vào cải cách chính trị và kinh tế. Quốc gia này bắt đầu yêu cầu thanh toán từ Triều Tiên cho nguồn viện trợ trong quá khứ và hiện tại - số tiền mà Triều Tiên không thể trả. Đến năm 1991, Liên Xô tan rã, chấm dứt mọi nhượng bộ viện trợ và thương mại, như dầu giá rẻ[6]. Không có viện trợ của Liên Xô, dòng nhập khẩu vào khu vực nông nghiệp của Triều Tiên đã chấm dứt và chính phủ tỏ ra quá thiếu linh động khi phản ứng với tình thế[12]. Nhập khẩu năng lượng giảm 75%. Nền kinh tế đi vào vòng xoáy đi xuống, với hàng hóa xuất nhập khẩu giảm song song. Các mỏ than bị ngập lụt cần điện để vận hành máy bơm, và tình trạng thiếu than làm trầm trọng thêm tình trạng thiếu điện. Nông nghiệp phụ thuộc vào hệ thống tưới tiêu bằng điện, phân bón nhân tạo và thuốc trừ sâu đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự sụp đổ kinh tế[13][14].

Vào đầu những năm 1990, nền kinh tế CHDCND Triều Tiên bắt đầu đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. Từ những năm 1950 cho đến năm 1989, khu vực nông nghiệp, công nghiệp, và năng lượng tăng với cơ sở hạ tầng được liên tục tái đầu tư vào bởi thặng dư trong cán cân ngân sách quốc gia. Tuy nhiên, sau sự tan rã của Liên Xô, CHDCND Triều Tiên bước vào thời kỳ công nghiệp suy giảm mạnh[15][16]. Không còn sự giúp đỡ từ Liên Xô, Triều Tiên đã không thể đáp ứng đầy đủ nhu yếu phẩm cho người dân cho nạn đói sắp tới. Trong một thời gian ngắn, Trung Quốc đã tạm thời lấp đầy khoảng trống do sự sụp đổ của Liên Xô và hỗ trợ nguồn cung lương thực của Bắc Triều Tiên với sự trợ giúp đáng kể[17] . Trước năm 1993, Trung Quốc đã cung cấp cho Triều Tiên 77% lượng nhập khẩu nhiên liệu và 68% lượng nhập khẩu thực phẩm. Do đó, Triều Tiên đã thay thế sự phụ thuộc vào Liên Xô bằng sự phụ thuộc vào Trung Quốc. Nhưng đến năm 1993, Trung Quốc phải đối mặt với sự thiếu hụt ngũ cốc và nhu cầu đối với tiền tệ cứng, và do đó quốc gia này đã cắt giảm mạnh viện trợ cho Triều Tiên.

Các công ty thương mại nhà nước của Bắc Triều Tiên nổi lên như một phương tiện thay thế để tiến hành các mối quan hệ kinh tế đối ngoại. Trong hai thập kỷ qua, các công ty thương mại nhà nước này đã trở thành nguồn tài trợ quan trọng cho chế độ, với tỷ lệ phần trăm của tất cả các khoản thu "trực tiếp vào tài khoản cá nhân của Kim Jong-il ... [đã được] sử dụng để bảo đảm và duy trì lòng trung thành với lãnh đạo tối cao"[18].

Chính phủ Bình Nhưỡng ban đầu phản ứng bằng cách tăng cường các chính sách được thực hành trong quá khứ mà tập trung vào việc tăng các yêu cầu lao động vật chất do hạn chế tiếp cận với công nghệ mới và các đầu vào nông nghiệp cần thiết, chẳng hạn như phân bón và nhiên liệu[19]. Quốc gia này đã sớm thúc giục các biện pháp thắt lưng buộc bụng, được đặt tên là chiến dịch "ăn hai bữa một ngày"[20]. Những biện pháp này đã chứng tỏ là không đủ trong việc ngăn chặn đà suy giảm kinh tế, do nó đòi hỏi sự cung ứng từ Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa khác[21]. Nếu không có sự giúp đỡ từ các quốc gia này, CHDCND Triều Tiên không thể đáp ứng đầy đủ để đối phó với cuộc khủng hoảng tới. Theo giáo sư Hazel Smith của Đại học Cranfield, sự lệ thuộc quá mức vào Liên Xô và các nước Đông Âu khiến Triều Tiên không thể tự xoay xở khi khối liên minh này tan rã:

... các phương pháp trong quá khứ chỉ có thể tạo ra lợi ích ngắn hạn và trung hạn có thể tiếp tục tạo ra lợi ích kinh tế nhỏ hơn nữa nếu Liên Xô và khối Đông Âu vẫn còn đó và tiếp tục cung cấp dầu, công nghệ và chuyên môn.[22]

Năm 1997, So Kwan-hui, Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp CHDCND Triều Tiên, đã bị buộc tội làm gián điệp cho chính phủ Hoa Kỳ và phá hoại nền nông nghiệp Bắc Triều Tiên có chủ đích, do đó dẫn đến nạn đói[23]. Kết quả là ông ta đã bị chính quyền Bắc Triều Tiên xử bắn công khai[24].

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Nạn_đói_Bắc_Triều_Tiên http://www.abc.net.au/worldtoday/s424241.htm http://www.economist.com/node/147613 http://www.iie.com/publications/wp/99-2.pdf http://www.journal-population.com/articles/2014-3-... http://www.tomcoyner.com/kirk_report.htm http://onlinelibrary.wiley.com/doi/10.1111/j.1728-... http://paa2011.princeton.edu/papers/111030 http://www.cdc.gov/mmwr.preview.mmwrhtml.00048030.... http://www.reliefweb.int/ocha_ol/pub/appeals/96app... //dx.doi.org/10.1111%2Fj.1728-4457.2012.00475.x